Sidebar

Thứ Sáu
03.05.2024

Chúa Nhật Lễ Lá A_6

CON ĐƯỜNG TÌNH YÊU 

Nghi thức tuần thánh khởi đầu bằng một cuộc kiệu Lá để tưởng niệm việc Chúa Giê-su vào thành Giê-ru-sa-lem. Một cuộc kiệu tưng bừng tiếng tung hô: "Hoan hô thái tử nhà Đa-vít! Chúc tụng Vua Ít-ra-en", nhưng lại nhuốm buồn vì liền ngay sau đó chúng ta được nghe trình thuật về cuộc thương khó của Chúa. Trong suốt Tuần Thánh này, có ba cuộc kiệu như thế. Hai cuộc kiệu còn lại vào chiều thứ Năm tuần thánh - kiệu Mình Thánh Chúa, và Đêm Vọng Phục Sinh - kiệu Nến Phục Sinh. Những cuộc kiệu trong khung cảnh cuộc thương khó vừa mở ra trước mặt chúng ta một con đường, vừa như là một nhắc nhớ: đằng sau buồn thương có niềm vui cứu độ, qua khổ nạn sẽ là Phục Sinh.

Đường đưa tới vinh quang

Bài thương khó theo thánh Mát-thêu đã gợi lên những hình ảnh xem ra hoàn toàn trái ngược với cuộc khải hoàn vào thành Giê-ru-sa-lem. Thật vậy, việc Chúa được dân chúng tung hô đón rước khi Ngài vào thành thánh chỉ là hình ảnh báo trước vinh quang đích thực Ngài sẽ nhận được khi Chúa Cha cho Ngài sống lại từ cõi chết. Nhưng để được vinh quang ấy, Đức Giê-su phải đi vào con đường khổ nạn, phải tự hiến mình làm hy lễ dâng lên đẹp lòng Cha. 

Rất nhiều lần chiêm ngắm bức ảnh Chúa hấp hối, chúng ta thấy được gì phía sau hình ảnh một Chúa Giê-su đẹp đẽ uy nghi quì gối bên một phiến đá dưới ánh trăng vàng đầy thơ mộng ? Chúng ta có nhận thấy một Đức Ki-tô đang gập mình xuống đất, oằn oại trong cơn khủng hoảng vượt quá sức mình ? Chúng ta có hiểu được lời Ngài thổ lộ với các môn đệ: "Tâm hồn Thầy buồn đến chết được" ( Mt 26, 38 ) và cả tiếng kêu thống thiết trên thập giá: "Lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con ?" ( Mt 27, 46 ). 

Nỗi đắng cay như vây kín và xiết chặt lấy Ngài, đắng cay của người bị bạn mình phản bội, của Thầy bị môn đệ chối từ và bỏ rơi, của Đấng cứu tinh bị dân mình loại trừ. Tất cả đều do sự ích kỷ, lòng kiêu căng và nỗi tham vọng của con người. Thân xác Chúa khổ sầu đến nỗi mồ hôi máu đổ ra và tâm hồn Ngài gần như tan nát không phải vì những roi đòn và nhục mạ, nhưng chính là gánh nặng của tội lỗi nhân loại. "Người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ của chúng ta" ( Is 53, 4 ).

Qua khổ nạn mới đến Phục Sinh. Đó chính là chương trình mầu nhiệm của Thiên Chúa, nhờ đó Chúa Cha và Chúa Con được tôn vinh. Còn trong thực tế cuộc sống, có nhiều người lại muốn đạt đến vinh quang bằng những con đường ngắn nhất và dễ nhất. Cuối cùng, những gì mà họ có được chỉ là hư ảo, tầm thường nhất và cũng mau qua nhất.

Đường nở hoa tình yêu

Đức Giê-su chịu chết khổ hình nhằm cứu chuộc nhân loại và cũng để tôn vinh Thiên Chúa Cha. Nhiều khi ta tự hỏi: có cần phải như thế với một Thiên Chúa quyền năng ? Hẳn rằng điều làm cho Hiến Lễ Thập Giá của Đức Giê-su trở nên có giá trị và đem lại ơn Cứu Độ không phải là đau khổ hay sự chết, mà là tâm tình vâng phục trong yêu mến đối với Chúa Cha; nhưng chính đau khổ và Thập Giá lại là cách thế diễn tả tâm tình đó thật tuyệt vời.

Sự vâng phục yêu mến của Đức Giê-su đã được I-sai-a báo trước qua hình ảnh người tôi trung: "Đức Chúa là Chúa Thượng đã mở tai tôi, còn tôi, tôi không cưỡng lại, cũng chẳng tháo lui" ( Is 50, 5 ). Còn thánh Phao-lô đã ca ngợi: "Người lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự" ( Pl 2, 7 - 8 ). Lời cầu nguyện của Đức Giê-su thưa với Chúa Cha trong vườn cây Dầu đã nói lên tất cả sự vâng phục yêu mến: "Lạy Cha, nếu con cứ phải uống chén này mà không sao tránh khỏi, thì xin vâng ý Cha" ( Mt 26, 42 ).

Con Thiên Chúa đâu có lạ gì với những đau khổ của phận người khi bước vào trần gian. Đứng trước con đường khổ nạn, Ngài không hỏi tại sao cũng chẳng buông lời nguyền rủa, nhưng Ngài đã bước đi và đi tới cùng với tất cả tình yêu, tình yêu thật lớn lao dành cho Cha và nhân loại, và lập tức bao nhiêu đau khổ kia trở nên ý nghĩa. Con đường Thập Giá bỗng nở hoa rộn ràng. Cây Thánh Giá đã trở nên lộng lẫy với vương miện tình yêu. Qua đó, Đức Giê-su cũng dạy cho con người một bí quyết để sống hạnh phúc, để có hòa bình: Tình yêu và tha thứ.

Như thế, con đường mà Phụng Vụ Tuần Thánh đang mở ra cho chúng ta chẳng phải là "con đường có lá me bay, chiều chiều ta lại cầm tay nhau về", nhưng là con đường đã in dấu chân, đã thấm mồ hôi và đã mang cả trái tim của Thầy Giê-su - Con Đường Thập Giá.

Cùng Chúa ta lên đường

Lời Chúa hôm nay muốn đưa chúng ta vào mầu nhiệm thánh giá của Đức Giê-su không phải để gợi lên trong ta niềm thương cảm đau xót, nhưng là muốn mời gọi chúng ta hãy can đảm bước theo Đức Giê-su trên con đường thập giá. Rước lá đi theo Chúa trong vài giờ là điều dễ. Theo Chúa giữa lúc Ngài được tung hô, chẳng khó khăn gì. Nhưng tiếp tục theo Ngài và ở lại khi Ngài bị mọi người bỏ rơi, điều đó khó hơn nhiều. 

Pascal đã nói: "Chúa Giê-su sẽ còn hấp hối đến tận thế". Mỗi năm có hàng triệu thai nhi bị loại khỏi lòng mẹ một cách bất công. Và còn bao nhiêu người đang ở trong điều kiện sống chẳng xứng với phẩm giá của mình. Đó chính là Đức Ki-tô đang hấp hối giữa thế giới hiện đại. Chúng ta vẫn gặp những ki-tô hữu đang bị lo lắng, buồn rầu, ấm ức... dày vò nghiền nát. Đó chính là Đức Ki-tô đang hấp hối trong nhiệm thể Ngài. Và chính đời sống chúng ta nhiều khi cũng nhuốm phiền muộn, bất an, lo sợ, nghi ngại và xáo trộn. Nếu ta biết đón nhận với lòng khiêm tốn và tình yêu để cứu rỗi thế gian thì trong ta, Đức Ki-tô cũng đang tiếp tục hấp hối và thân thưa với Chúa Cha rằng: "Xin đừng theo ý con, nhưng xin vâng ý Cha hoàn toàn". 

Đã 2000 năm rồi, tất cả những gì đã xảy ra dường như vẫn đang còn diễn lại. Chúng ta vẫn đang cùng Đức Giê-su đi vào đời và ở trong đời với lý tưởng cứu thế. Chớ gì lời Đức Giê-su mời gọi: "Hãy vác thập giá mình hằng ngày" ( Lc 9, 23 ) luôn vang vọng bên tai chúng ta mỗi khi phải đối mặt với thử thách hay khi bị lăng nhục nhạo cười... Sau khi đã hiểu thấu ý nghĩa cuộc khổ nạn của Chúa, hẳn chúng ta sẽ thấy yêu Thánh Giá của Chúa hơn, và cũng mến Thánh Giá của mình hơn, đồng thời biết kính trọng Thánh Giá của người khác nữa.

Chiêm ngắm Đức Giê-su chịu Thương Khó, có lẽ mỗi người chúng ta đều rất sốt sắng với lời hát: "Ôi bởi con mà Chúa mang thảm hình... Xin giúp con đường thiêng liêng theo lối..." Chớ gì chúng ta luôn có được tâm tình của Đức Giê-su hôm nay, để hân hoan tiến bước vào đời tiếp tục con đường nên Thánh và cứu thế của Ngài, Con Đường Tình Yêu dẫn tới Giê-ru-sa-lem Thiên Quốc.

Lm Kiều Công Tùng

ĐAU KHỔ và SỰ SỐNG
Mt 26,14-27

Sau bao nhiêu công phu trên động vật, các nhà sinh vật học cho biết: một con cá sấu có thể sống được 250 năm; con quạ hay con két có thể sống được 200 năm; cá chép thọ được 100 năm, riêng loài rùa, 100 tuổi vẫn còn rất xuân vì chúng có thể sống được đến 300 năm.

Tôi tự hỏi: những con vật chẳng đáng giá là bao mà sao được hưởng đời lâu thế, đang khi con người là loài cao quí mà sự sống nơi dương gian lại không bằng một góc các con vật kia vậy?

Đành rằng cũng có người sống được đến tuổi 100, nhưng con số đó đâu có nhiều. Cộng đi tính lại, người ta có được bản thống kê: năm 1900 tuổi thọ trung bình của nhân loại là 49; năm mươi năm sau, tuổi trung bình là 67; đến năm 2000 thì cao hơn 70 một chút.

Cuộc đời kéo dài 60,70 năm nhưng có phải tất cả đều được an lành vui sướng hết chăng? Những tháng ngày mình sống đều là những mùa xuân tươi thắm, hay vừa vào xuân đã thấy thu, mới được thanh bình đã gặp khổ đau?

Không ít người cảm thấy đời người sao có quá nhiều bất hạnh, tiếng khóc dường như nhiều hơn tiếng cười, khổ đau tràn đầy hơn niềm vui. Thế rồi phản kháng nảy sinh. Không chỉ nơi kẻ vô thần, nhưng còn từ những người tin nhận có Thượng đế. Không ít người uất ức đặt câu hỏi: Tại sao Thiên Chúa không loại trừ sự dữ và khổ đau? Phải chăng Ngài bất lực?

Trước những đau khổ và mất mát, một câu trả lời triết lý thế nào đi nữa cũng khó xoa dịu lòng người. Chi bằng cứ nhìn vào khổ đau và cái chết của một con người có tên Giêsu hầu tìm gặp một sự cảm thông chia sẻ, hơn là một sự tránh né hay phản kháng.

Doãn qua cuộc đời Chúa Giêsu, tôi thấy Ngài cũng từng trải qua một cuộc vượt biên gian nan và vĩ đại. Vượt từ thế giới vô hình sang thế giới hữu hình, từ cao sang tột đỉnh qua nghèo hèn cùng đinh, từ Nước Trời vào nước Palestine. Ngài vượt biên không phải để tìm tự do, hạnh phúc, hay sự sống, nhưng đúng hơn, là để trao ban tự do, hạnh phúc và sự sống phong phú cho con người. Để làm nên chuyện đó, Ngài đã phải đánh đổi tự do và cả sự sống rất xuân của mình.

Đức Giêsu chấp nhận cái chết để mầm sống được nảy sinh. Nhưng cái chết của Ngài đâu có oai phong hay yên lành cho cam. Trái lại đó là một cái chết đầy tính bạo động, đau đớn, đơn côi, và quằn quại trên thập giá với những vết thương sâu hoắm hận thù.

Ngay trong chính khổ đau tận cùng của Đức Giêsu trên thập giá lại bừng lên chân lý sống của Tin Mừng: "Ai mất sự sống vì Ta thì sẽ sống."

Điểm then chốt trong chân lý này không phải là "mất sự sống," bởi vì ai lại không bị mất sự sống. Và sự mất mát đó đâu phải chỉ thuần túy xảy đến trong giờ chết, nhưng còn ngay trong giờ sống hàng ngày của con người. Mỗi ngày sống là một ngày chết. Người ta đang mất sự sống từng giờ, từng phút, từng giây. Thế nên "mất sự sống" là điều không thể tránh khỏi. Đau khổ vì phải chết hàng ngày là điều tất nhiên. Thế nhưng, trong sự tất nhiên và không tránh khỏi đó vẫn ánh lên một niềm hy vọng: tìm gặp sự sống mới, không phải chỉ kéo dài 60,70 năm, nhưng là vĩnh hằng trong Đức Kitô.

Hy vọng đó được kết tinh khi con người chấp nhận "mất sự sống" hàng ngày trong tâm tình phó thác tuyệt đối vào Thiên Chúa. Đây chính là bài học diệu kỳ nơi thập giá: ngay lúc sắp chết, với những hơi thở thoi thóp, cùng những cơn co giật nhức buốt, vậy mà Đức Giêsu đã thốt lên: "Lạy Cha, Con phó thác mạng sống con trong tay Cha."

Sự sống gần như tắt ngấm, đau khổ đã tiến đến đỉnh cao, cuộc đời của con người như thế thì còn gì nữa! Vậy mà vẫn còn đó một tâm tình tín thác, gắn bó trọn vẹn với Thiên Chúa. Phải chăng từ khởi điểm của sự phó thác này mà mầm phục sinh hay sự sống mới đã bắt đầu thành hình, và như thế, u sầu tang thương không còn sức mạnh thống trị, nhưng bắt đầu nhường chỗ cho niềm vui phục sinh lên ngôi?

Khi không thể tránh khỏi đau khổ và mất mát sự sống mỗi ngày thì sự bình an sâu thẳm và mầm Phục sinh vinh quang chỉ có thể đến được với tâm hồn nếu con người biết sống và chết vì Chúa, với Chúa, trong Chúa.

Thế nên, dù đang phải vất vả lăn lộn với bệnh tật, tai ương, khốn khó cuộc sống, hay bao trái ý do tha nhân mang lại, cho dù ngày đời bị pha trộn với bao buồn vui, sướng khổ, thành công, thất bại, hoặc chết chóc chia ly, tôi vẫn quyết giữ mãi cho mình một niềm cậy trông tín thác vào Thiên Chúa.

Chính khi biết đón nhận tất cả trong tin yêu và phó thác vào Đấng đã từng gánh vác, chia sẻ, để thánh hóa khổ đau, nước mắt con người, tôi sẽ tìm thấy ý nghĩa của sự sống trong những cái chết đang xảy ra.

Lm Bùi Quang Tuấn, CSsR

VÂNG THEO THÁNH Ý CHÚA
Mt 26, 14-27,66

Việc dân chúng rước Chúa Giêsu vào thành Giêrusalem là cái vinh quang vắn vỏi trong cuộc đời trần thế của Người. Dân chúng cầm cành lá vạn tuế tung hô Chúa là vua. Họ tỏ ra nhiệt thành trong việc đón tiếp Người, vì họ hi vọng rằng Đấng cứu thế sẽ thiết lập cho họ một vương quốc trần gian, có tính cách quốc gia dân tộc. Người thường nghe khi vua chúa hay tướng lãnh đời xưa thắng trận trở về trong ngày vinh quang thì cưỡi voi, cưỡi ngựa vào thành với vẻ oai phong lẫm liệt. Còn Chúa Giêsu vào thành Giêrusalem chọn cưỡi trên lưng lừa. Ta biết lừa là con vật hiền lành, dễ chịu khuất phục. Bằng việc dùng lừa để làm phương tiện đi vào Thành, Chúa Giêsu muốn nói lên cái ý muốn vâng phục thánh ý Thiên Chúa Cha. Mặc dầu Người là Chúa, nhưng đã vâng phục thánh ý Chúa Cha, mặc lấy thân phận làm người, chịu khổ hình, tử nạn thập giá để làm giá cứu chuộc loài người. Như vậy cái mục đích, cái sứ mệnh của Chúa cứu thế là làm theo thánh ý Chúa Cha. Thánh Phaolô trong thư gửi tín hữu Phi-li-phê khẳng định: Chúa Kitô đã hạ mình mà vâng lời cho đến chết, và chết trên thập giá (Pl 2,8).

Mặc dầu dân chúng nhiệt liệt đón tiếp Chúa vào thành Giêrusalem, và tung hô Người làm vua, họ đã nhắm sai mục đích. Cái ý hướng của họ là muốn Chúa làm vua trong nước họ để giúp họ đánh đuổi dân đô hộ là người La Mã, khiến cho đất nước họ trở nên giàu có, hùng mạnh, để có thể vươn lên lam bá chủ hoàn cầu. Tuy nhiên, khi họ nhận ra Chúa Giê-su không thích hợp với quan niệm họ sẵn có về đấng cứu thế, họ sẵn sàng đóng đinh Người. Bạn có giống người trong Phúc âm hôm nay không? Bạn giống họ khi bạn tin theo Chúa nhưng vẫn sống theo ý riêng. Bạn giống họ khi bạn muốn đạo giáo phải thế nọ thế kia, thay vì cố gắng sống theo đường lối của đạo giáo. Bạn giống họ khi bạn muốn đạo giáo thay đổi cho phù họp với những ước muốn, những khuynh hướng và sở thích cá nhân.

Hôm nay Giáo Hội mừng Lễ Lá để giúp ta nhớ lại một biến cố, là việc Chúa Giê-su khởi hành vinh quang vào đền thờ Giêrusalem. Tuy nhiên sau đó có một biến cố khác đã làm lu mờ biến cố trước. Cái biến cố của cảnh khổ hình, đóng đinh trên thập giá đã làm lu mờ biến cố vào thành Giêrusalem trong vẻ vinh quang. Đó là lý do tại sao hôm nay khi Giáo Hội mừng việc Chúa khải hoàn vào thành Giêrusalem, Giáo Hội cho đọc bài Phúc Âm về sự thương khó và khổ nạn của Chúa.

Bạn đang bắt đầu bước vào Tuần Thánh. Tuần Thánh là tuần lễ quan trọng nhất trong lịch sử cứu độ, cũng là tuần lễ quan trọng nhất trong niên lịch phụng vụ của Giáo Hội. Trong Tuần Thánh, Giáo Hội cử hành những mầu nhiệm cứu độ mà Chúa Kitô đã hoàn tất, vào những ngày cuối cùng của cuộc đời Người tại thế, từ lúc vào thành Giêrusalem trong ngày Lễ lá đến cuộc khổ nạn và Phục Sinh của Người. Trong Tuần Thánh, người tín hữu suy niệm về một trong những chiều hướng của đức tin : sự thương khó, cuộc tử nạn và Phục sinh của Chúa. Tuần Thánh là lúc người tín hữu suy niệm về kinh nghiệm sống đức tin của mình. Tuần Thánh là lúc chỉ cho bạn thấy những yếu điểm và tội lỗi của mình. Bạn có thể giống như Phê-rô và Giu-đa chăng? Nếu bạn trung thực với lòng mình, bạn phải nhận có những lúc bạn giống Giuđa khi bạn phạm tội, từ khước ơn Chúa. Có lúc bạn giống Phê-rô khi không dám bày tỏ đức tin, sợ bị liên lụy, bị tẩy chay, hay có lúc bạn không dám tỏ ra mình là người công giáo, sợ bị chê cười, nhạo báng. Chúa Kitô sắp bị nộp mình chịu chết vì bạn và cho bạn. Bạn có thể làm gì để đền đáp tình yêu Chúa?

Lm Trần Bình Trọng, USA

TÌNH YÊU và SỰ CHẾT
Mt 26:14-27,66

Các cụ ta thường dùng thành ngữ "Mùa chay nào cũng có nước mắt" để chỉ những người hay giây mình vào mọi chuyện thiên hạ. Tuy nhiên, thành ngữ này cũng chỉ một thực tại không thể chối cãi được vì quả thực mỗi khi đọc bài Thương Khó cũng đều có người khóc. Riêng tôi, mỗi lần tưởng tượng ra hình ảnh Chúa Giêsu sau trận đòn chí tử được Philatô chỉ cho dân xem và nói "Này là Người!" cũng không cầm nổi nước mắt và cảm thấy tim mình buốt nhói. Có người khóc vì thương mến Chúa Giêsu, nhưng cũng có người khóc thương hại nữa. Thật sự, Chúa Giêsu vừa đáng cho ta thương theo cả hai cách, thương hại và thương mến. Khi thấy một người bị đánh thân xác rách nát bèo nhèo, chúng ta sẽ thấy lòng mình đau quặn xót thương. Nếu người đó là một trong những người thân thương của ta nữa thì chúng ta lại càng đau hơn, nhưng đau là vì thương mến muốn đáp trả lại tình Người thương ta.

Cũng theo lối suy luận đó, chúng ta thấy có hai cách Chúa Giêsu thương chúng ta, thương hại và thương mến.

"Chúng ta xin Chúa Giêsu một hạt cát,
Người đã cho ta cả một sa mạc.
Chúng ta xin Người một giọt nước,
Người trao cho cả một đại dương.
Chúng ta xin trái tim của Người,
Người đã tặng ban hết cả xác hồn".

Bài thơ trên đây diễn tả lòng Chúa Giêsu yêu thương chúng ta nhiều vô cùng tận. Còn gì nữa mà Người đã không cho ta. Còn gì hơn nữa mà Người đã chẳng làm cho chúng ta. Thường mỗi khi được hỏi tại sao Chúa Giêsu bằng lòng chịu chết, nhiều người cho rằng Chúa Giêsu chết để chuộc tội cho chúng ta, vì họ nghĩ rằng Chúa Giêsu thương hại chúng ta đang bị khổ sở nhục nhằn trong gông cùm tù ngục tội lỗi. Nhưng thực ra Chúa chịu chết chỉ vì muốn tỏ ra lòng Người yêu ta vô cùng. Vì Chúa Giêsu là Chúa, nên Ngài có thể dùng quyền năng vô cùng của Ngài để cứu chúng ta khỏi ách nô lệ của tội lỗi. Nhưng nếu làm theo cách đó, loài người chúng ta sẽ lý luận rằng Chúa không thương chúng ta thật, Ngài không cảm được nỗi đau của ta. Cho nên, Chúa cũng theo lối suy tính đó mà tự nguyện từ bỏ mọi thứ quyền phép sung sướng trên thiên đàng mà hạ mình xuống thế làm một người giống như chúng ta mọi phần, ngoại trừ tội lỗi (vì Chúa Giêsu vẫn còn là Chúa nên Người không bị một quyền lực nào khác thống trị). Người đã mang thân xác giống như thân xác của ta và có một trái tim bằng thịt như của ta. Người đã vui nỗi vui của ta. Người đã đau nỗi đau của ta. Người còn đi xa, đi sâu hơn nữa trong tình yêu ta khi nhận hết tội của ta, gánh hết mọi hình khổ ta đáng chịu vì tội lỗi, và vui lòng chịu chết vì ta.

Cũng có nhiều người hay lấy cái chết để tỏ ra lòng yêu thương của mình. Có một cô gái tuổi mười sáu trăng tròn lẻ ngồi nghe bà nội già móm mém của mình kể chuyện tình duyên một thời con gái của bà, ".. cháu hổng biết chứ hồi đó có anh trong số mấy anh theo riết nội còn nói rằng nếu mà nội lấy ông của cháu thì ảnh thề là ảnh sẽ chết...". Cô cháu cắt ngang và hỏi dồn, "Rồi...rồi... ảnh có chết không nội?" "Có chứ,"bà lão chậm rãi, "mới năm ngoái hè!!".

Trên đây chỉ là câu chuyện vui nhưng cũng có những chuyện thật mà người ta muốn dùng cái chết để chứng tỏ tình yêu như chuyện tình Rômêo-Juliet, chuyện anh chàng luật sư giả dạng chết thay cho chồng của người mình yêu trong chuyện "huyền thoại của hai thành phố" thời Cách Mạng Pháp ngày xưa và những vụ bắn chết người yêu rồi tự tử vẫn nhan nhản thấy đăng trên các nhật báo ngày nay. Chúng ta, những người mang danh Chúa Kitô, không nên làm thế, vì như thánh Phanxicô đệ Salê nói: "Thật đáng buồn cho những cái chết không có tình yêu của Đấng Cứu Thế và cũng thật đáng buồn nếu tình yêu không có cái chết của Ngài". Như vậy đó là những cái chết đáng buồn vì không có tình yêu của Đấng Cứu Thế. Đó cũng là những tình yêu đáng buồn vì không được cái chết của Chúa Giêsu thánh hóa.

Cũng có những cái chết đáng vui vì tràn ngập tình yêu Chúa Giêsu, những cái chết đẫm máu của các vị thánh tử đạo anh hùng. Và tình yêu của các Ngài đã được cái chết của Chúa Giêsu thánh hóa. Tình yêu đó thể hiện trong cuộc sống thánh thiện thường ngày của các ngài. Tình yêu này luôn mang lại niềm vui và sự sống cho những người chung quanh. Là Kitô hữu, chúng ta cần bắt chước những người này. Chúng ta hãy mang trong mình, trong cuộc sống, một tình yêu đã được cái chết của Chúa Giêsu thánh hóa và đóng ấn. Tình yêu kiên nhẫn, tha thứ, chia sẻ, nhân từ, hiền hòa. Tình yêu mang lại sự sống, niềm vui, và hạnh phúc cho người mình yêu. Nếu chúng ta có phải chết để chứng tỏ tình yêu của ta, chúng ta hãy vui lòng chết trong tình yêu của Chúa Cứu Thế. Vì biết rằng Chúa sẽ thêm sức cho ta trong khi đang chết và nhận lấy linh hồn ta và đưa vào nơi "đầy ánh sáng diệu huyền", "chốn vui vẻ đời đời".

Hãy yêu như Chúa Giêsu đã yêu. Hãy chết như Ngài đã chết. Và Ngài sẽ cho ta sống như Ngài vẫn sống.

Sr Yakira

HÌNH ẢNH NGƯỜI TÔI TỚ CHÚA
Mt 26: 14-27,66

Bài thương khó Chúa Giêsu Kitô chúng ta đọc hôm nay tóm tắt những biến cố từ lúc Người ăn bữa Tiệc Ly từ giã các môn đệ tối thứ Năm cho tới khi Người bị chôn trong mồ chiều thứ Sáu. Quãng thời gian chỉ một ngày một đêm đã dồn dập xẩy ra không biết bao nhiêu đau khổ cho Chúa Giêsu: Bị Giuđa bán đứng: "Giuđa Iscariot đến gặp các Thượng tế và thưa với họ: các ông cho tôi bao nhiêu tiền, tôi sẽ nộp Người cho các ông... Giuđa kẻ phản bội cũng đến thưa Chúa Giêsu rằng: Thưa Thầy có phải con chăng và Người đáp: Đúng như con nói" (Mt 26:14-15,25).

Thấy tội lỗi thiên hạ quá nặng nề, Người lo buồn tới hấp hối: "Linh hồn Thầy buồn sầu đến nỗi chết được..." (c. 38). Người lo buồn sầu não mà các Môn đệ thân yêu chẳng ai yên ủi còn lăn ra ngủ như những kẻ vô tình (c. 40,43). Giuđa dẫn quân lính đến bắt Người còn giả vờ mỉa mai hôn mặt để nộp Người ( c47-49). Nguời bị bắt như kẻ trộm cướp: "Các ngươi cầm gậy gộc gươm giáo đi bắt Ta như bắt một tên trộm cướp ư?" (c. 55). Người để cho họ bắt, còn các Môn đệ thì bỏ Người và chạy trốn hết (c 56). Sau đó nộp cho Caipha rồi Philato, bị cáo gian, bị vu khống là nói những lời lộng ngôn "bị chúng nhổ vào mặt, bị đấm đánh, bị tát vả" (c.57-67). Bị chính người Môn đệ lão thành và thân cận nhất là Phêrô chối bỏ 3 lần (c 61-74). Bị coi rẻ hơn là tên tướng cướp Baraba (c.16,20). Bị đánh đòn, bị đội mão gai, bị chế giễu nhạo báng (c. 26,30). Cuối cùng bị vác thánh giá chịu đóng đinh và chịu chết trần truồng trên Thánh Giá giữa hai tên trộm cướp (c. 32-36).

Chúa Giêsu đã tự nguyện và yên lặng chịu tất cả những sĩ nhục đau khổ ấy đúng như Tiên tri Isaia đã tiên báo về "Người tôi tớ Chúa": Tôi đã đưa lưng cho kẻ đánh tôi, đưa má cho kẻ giật râu tôi, đã không che giấu mặt để tránh những lời nhạo cười và phỉ nhổ tôi... tôi trơ mặt chai như đá" (Is 50:5-7).

Và đúng như Thánh vịnh 21 diễn tả: "Bao người thấy tôi đều mỉa mai tôi... Đứng quanh tôi là đàn ưng khuyển, một lũ côn đồ bao bọc lấy tôi. Chân tay tôi chúng đều chọc thủng, tôi có thể đến được mọi đốt xương tôi... Chúng đem y phục của tôi chia nhau còn tấm áo dài thì chúng rút thăm" (Tv 21). Với một kiểu nói khác, thánh Phaolô tóm tắt về Người: "Người đã hủy bỏ chính mình mà nhận lấy thân phận tôi đòi, đã trở nên giống như loài người... đã tự hạ mình mà vâng lời cho đến chết và chết trên Thập giá " (Pl 2:6-9).

Người chết, nhưng không phải là đã hết vì cái chết của Người là chìa khóa mở ra một kỷ nguyên mới của ơn Cứu độ, của sự sống lại và chiến thắng vinh quanh. Người chết đi nhưng ngày thứ 3 Nguời đã sống lại như chính Người đã tuyến bố lúc còn sinh thời: "Ta chết đi nhưng sau ba ngày Ta sẽ sống lại".

Sau tất cả những đau khổ và cái chết ô nhục, Người đã chiến thắng tội lỗi và sự chết để khi về Trời, Người được "Thiên Chúa Cha tôn vinh và ban cho Người một danh hiệu vượt trên mọi danh hiệu, để khi nghe tên Giêsu, mọi loài trên Trời dưới đất và trong địa ngục phải quì gối xuống và mọi miệng lưỡi phải tuyên xưng Đức Giêsus Kitô là Chúa" (Pl 2:10-11). "Thiên Chúa tôn Người làm quan án xét xử kẻ sống và kẻ chết... Tất cả những ai tin vào Người thì nhờ danh Người mà được Cứu độ" (Tđcv 10:42).

Đó là hình ảnh Chúa Giêsu Kitô, Người tôi tớ Chúa mà chúng ta sẽ suy ngắm trong tuần nầy.

Lm Bênađô Nguyễn Tiến Huân

1395    14-04-2011 09:52:56