Sidebar

Thứ Bảy
20.04.2024

Bước Chân Chập Chững

 

“Loan báo Tin mừng cho muôn dân”, một cụm từ không mới, một hoạt động không lạ, nhưng lại gây cho tôi nhiều trăn trở, cách riêng sau lần Đại Hội của UBLBTM toàn quốc vừa qua. Những lời khẳng định, những con số thống kê của các thuyết trình viên, những chia sẻ của các tác viên Tin Mừng là nguyên nhân của những ray rứt đó: 

 

"LBTM không phải là một trong những hoạt động của Giáo Hội, không phải là hoạt      động quan trọng nhất trong số các hoạt động mà là hoạt động duy nhất của GH." (Trích bài phát biểu của ĐC Nguyễn Năng, chủ tịch UB.GLĐT, HĐGMVN)

 

"Trong 55 năm qua, với biết bao tổ chức, công sức, tiền bạc  cho việc truyền giáo,số người vào đạo có tăng lên nhiều lần nhưng xét trên tỉ lệ dân số, người Công giáo VN vẫn không tăng một phân nào, vẫn là 6,93%." (năm 1960: giáo dân là 2.000.000/ 30.000.000 người. Tỷ lệ 6,93%. Năm 2014: giáo dân 6.606.495/ 95.247.775 người. Tỷ lệ 6,93%)

 

“Ngày nay phần lớn những người vào đạo là từ việc lập gia đình với người có đạo. (Trích bài phát biểu của ĐC Anphongsô Nguyễn Hữu Long, chủ tịch UB.LBTM, HĐGMVN)

 

Từ đó, Đại hội LBTM đã gây cho tôi không những một ý thức Truyền giáo mà còn là một thúc đẩy phải ra đi. Nhưng đi đâu? Làm gì? Bắt đầu từ đâu đây?

        

 "Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì nhát."

 

Nhận xét trên của một báo cáo viên, như một lời nói đùa lại quá đúng cho tôi. Đang lúc tìm tòi một phương thế để khởi sự cho công việc lớn lao đó, tôi nghe được một chia sẻ của Đức Cha giảng phòng trong dịp tĩnh tâm năm của các linh mục như sau:

 

“Có một họ đạo kia, mỗi tuần Cha Sở và Quới chức dành một ngày đi thăm người bên lương và rồi kết quả là mỗi năm có vài trăm người nhập đạo.”

 

Thấy được quá, tôi thử bắt chước và kêu gọi các tu sĩ trong họ đạo cùng làm. Mỗi tuần tôi cũng dành một ngày đến với anh em lương dân… Và dường như là Chúa ủng hộ, nên bước đầu mọi việc tiến triển tốt đẹp, cũng có vài kết quả, làm tôi nhớ lại việc các môn đệ Chúa Giêsu ngày xưa, sau khi vâng lời Chúa ra đi đến các làng Chúa sẽ đến, họ trở về đầy hân hoan thuật lại kết quả: thấy ma quỷ sa xuống như ánh chớp.

 

Sau khi đi thăm về thì nghe nói có những anh chị bên lương khoe với bà con là được ông cha nhà thờ ghé thăm, có người xúc động thốt lên rằng :"con chờ cha lâu nay rồi mà không thấy cha ghé thăm, hôm nay cha ghé nhà con mừng quá..." có người lại không kềm được nước mắt... có người muốn gia nhập đạo nữa…

 

Nhưng cũng có những khó khăn: có ông quới chức đi theo hướng dẫn thì vợ ở nhà lo lắng, sợ chính quyền làm khó nên xin rút chân, có người bị hiểu lầm là đi chiêu dụ đạo như một vài tôn giáo khác đã làm, có người lại cương quyết từ chối: “làm gì thì làm chứ không đi thăm người lương...”

Thấy những bất lợi đó, mình cũng hơi buồn, coi như Chúa thử thách nhưng khi tiếp tục đến với anh em lương dân, Chúa lại ban niềm vui và an ủi khác, có lẽ Chúa muốn mình đừng nản lòng...

Nhìn lại những tháng ngày vừa qua, dù đã đi thăm được khá nhiều nhưng số anh em lương dân chung quanh mình vẫn còn quá nhiều, không biết bao giờ thăm được hết… khi nào họ mới về với Chúa… đúng là: con người mình nhiều giới hạn và lời Chúa dạy khi xưa thật quá đúng:

 

“Chúng con hãy xin chủ ruộng sai người đến gặt lúa về…”        

 

Xin chia sẻ vài cảm nghĩ và công việc, xin mọi người cầu nguyện cho.

Mt Nguyễn Văn Hiền

 

1669    03-05-2016 00:21:00